Khách Trần

 
Người khách trần trong cuộc sống đời thường, một hôm được lên nơi am vắng, bên gốc cây thông già, chợt thấy an lạc thảnh thơi, phút chốc ngộ ra rằng khi tạm buông bỏ chuyện lăng xăng, quên đi những hỉ nộ ái ố, ngay lúc đó trí sáng tâm yên; đó là một chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà mình may mắn có được. Từ lâu những thứ lăng xăng chiếm lĩnh nội tâm; nó đến rồi đi, nó chính là những vị khách không mời, những khách trần hòa lẫn trong cái bản ngã thân tâm. Học để thấy được vô thường vô ngã thì cũng không lâu, mà thực hành buông bỏ tất cả thì phải cần một quãng đường dài. Thật khó lắm mới ngộ ra như thế và cũng khó lắm mới trở về được với chơn tâm, thực tướng của các Pháp; thấy rõ tròn đầy cùng cực là khát khao muôn đời để đạt được cánh cửa giải thoát. Biết rằng việc tu học là cả một chuỗi dài không ngừng nghỉ, may thay điều hạnh phúc lại chính là vừa thực hành thì đã vừa được pháp lạc ngay trong giây phút hiện tại. Tạm bỏ lại phố thị xa hoa về đây thắp lên nén tâm hương, nghe Pháp học đạo xuất thế gian, có được một chút thong dong tự tại, dù cho hạnh phúc ấy rất nhỏ nhoi ngắn ngủi như giọt sương móc trên đầu cành cây ngọn cỏ. Thấy được một ít an lạc, một ít Pháp lạc một chút diệu giác trên bước đường đi tìm chân lý thì cũng chẳng phí hoài công tìm kiếm. Người khách trần chợt quên đi tất cả, quên rằng mình cũng chỉ là một người khách rong chơi trên cõi thế gian này trong một quãng thời gian hữu hạn mà hòa nhập vào với gió với Trăng với thiên nhiên, với hoa cỏ tinh khôi.

 
Trầm Hương
 Ngoài hiên ướt đẩm giọt sương sa
Đốt nén trầm hương cúng Phật Đà
Mấy tiếng chuông ngân lay cành lá
Năm phần hương báu tỏa lan xa.

 
Trăng Muộn
Sách quý gối đầu trông mông lung
Mình ta đối diện với muôn trùng
Miên man quên cả không hay sắc
Một góc rừng khuya, tay chỉ Trăng.


 
 
Ngắm Trăng
Tựa mái hiên chùa ngắm Trăng suông
Lần tay vuốt tóc hiểu vô thường
Nhân gian cõi ấy chừng hư ảo
Nửa kiếp phù sinh như khói sương



 
 
Chuông gió
Đâu đó đong đưa lan tiếng chuông
Im nghe thanh thoát một cung huyền
Ai hiểu gió lay hay chuông động
Mấy tiếng ngân nga, một chữ Thiền.

 
 
Bình Minh
Mây che đầu núi trắng ngàn lau
Một góc bình minh tươi thắm màu
Chim rừng gọi nắng câu vi diệu
Vui bước lên đồi chân thấp cao.




 
 
Khách Trần
Ngồi dựa rừng thông trên núi xanh
Vẫy tay quên hết chuyện lăng xăng
Gió hiền nhẹ lướt qua khe lá
Trí sáng tâm yên đâu khách trần!


 
                                                                             Minh Hòa. 18-12-2015.



Nội dung khác